TU TÂM VÀ TU NGOÀI
Bệnh từ miệng mà vào, tức là tham ăn, tham uống, ăn uống đồ lạnh. Tiêu xài tiền bất chính, sớm muộn gì cũng sinh bệnh, là địa ngục.
Họa từ miệng mà ra, tức là không nhìn thấy lỗi của bản thân, chỉ nói xấu người khác. Loại người này vô phương cứu chữa, cũng là địa ngục.
Tu tâm là Phật, mọi thứ đều do tâm tạo. Nghĩa là không có tâm vọng tưởng, không có tâm phân biệt, không có tâm chấp trước, đó chính là con đường Phật đạo, và có thể thành Phật ngay trong một đời.
Tu ngoài là ma. Ma tức là làm vẻ bề ngoài giả dối, nhưng bên trong thì sao? Trong lòng đầy tham, sân, si, kiêu mạn, nghi ngờ, đó lại càng là địa ngục.
Buông bỏ triệt để là tu tâm, còn tu tập bên ngoại là không thể buông bỏ.
Tham, tức là lòng tham quá lớn, muốn có được mọi lợi ích, đó chính là A Tỳ địa ngục.
Sân, tức là lòng hận thù quá lớn, lòng đố kỵ quá lớn, đó cũng là A Tỳ địa ngục.
Si, tức là mê muội không giác ngộ, nhiều lần khuyên bảo cũng không sửa đổi, đó là A Tỳ địa ngục.
Mạn, tức là lòng kiêu căng quá lớn, tự cao tự đại, tự cho mình là hơn người, đó chính là địa ngục.
Nghi, tức là lòng nghi ngờ quá lớn, nghi ngờ Phật Pháp, nghi ngờ lỗi lầm của người khác, dựng chuyện vô căn cứ, gây thị phi, tạo nghiệp khẩu, đó lại càng là A Tỳ địa ngục.
Những điều trên đây đều là không thể chấp nhận!
Muốn thành Phật, hãy khen ngợi người khác nhiều hơn, bao dung nhiều hơn, hiểu cho người khác nhiều hơn, kính trọng người khác nhiều hơn, giúp đỡ người khác nhiều hơn. Lỗi lầm của người khác cũng là lỗi của mình, mọi điều tốt đẹp đều thuộc về người khác, đó mới là giác ngộ, mới là chân Phật.
Cung kính trích: PHÁP NGỮ HOÀ THƯỢNG PHỔ QUANG
Comments[ 0 ]
Post a Comment