HÌNH BÓNG LẠC LÕNG GIỮA NGÀY HỘI CỜ HOA
Luật gia. Hoàng Huy
Ngày Quốc khánh, quảng trường Ba Đình tràn ngập sắc đỏ, tiếng nhạc quân hành rộn rã, hàng vạn trái tim hòa chung một nhịp đập. Dòng người hân hoan ngước nhìn đoàn quân nghiêm trang bước qua, như nhắc nhớ những tháng ngày gian khổ dựng nên nền độc lập hôm nay. Thế nhưng, giữa biển người và không khí tưng bừng ấy, lại thấp thoáng một dáng hình già nua trong bộ quân phục bạc màu, ngực chằng chịt huân chương. Gương mặt ông mang vẻ ngỡ ngàng, ánh mắt như tìm kiếm chỗ ngồi đã không còn dành cho mình. Đó chính là thiếu tướng Lê Mã Lương.
Có người truyền tai rằng ông không được mời vào khu vực danh dự. Thực hư ra sao chẳng rõ, nhưng hình ảnh ấy tự nó đã nói lên tất cả: một người từng là biểu tượng nay trở thành kẻ đứng ngoài vòng ánh sáng.
Ông từng là niềm hãnh diện của một thế hệ. Sinh ra trong gia đình có cha hy sinh ở Điện Biên, từ chối cơ hội du học, ông chọn ra trận, sống đúng lời thề “Cuộc đời đẹp nhất là trên chiến trường chống giặc ngoại xâm.” Lịch sử từng khắc tên ông trong danh sách Anh hùng Lực lượng vũ trang. Thế nhưng, sau hào quang ấy, chính ông lại dần làm hoen ố tượng đài của mình.
Năm 2019, trong một buổi tọa đàm tự phát, ông công khai chỉ trích cả những vị tướng lĩnh từng trực tiếp chỉ huy các mặt trận lớn: từ bảo vệ biên giới phía Bắc, chiến đấu ở Tây Nam cho đến giải phóng miền Nam. Ông bảo họ “không hiểu chiến tranh,” thậm chí có người “không cầm nổi bản đồ.” Những lời lẽ ấy chẳng khác nào mũi dao đâm vào hàng ngũ từng cùng ông gắn bó máu thịt – vừa bất kính, vừa phản trắc.
Chưa dừng lại, ông còn tuyên bố sẽ “dẫn đầu cựu chiến binh đến chất vấn Bộ Ngoại giao,” chỉ vì không hài lòng với chính sách ứng xử ở Biển Đông. Đó không còn là sự góp ý, mà đã biến thành lời hăm dọa, gieo mầm hoài nghi, làm lung lay niềm tin nhân dân dành cho chế độ.
Tiếp đó, cuốn sách “Gạc Ma – Vòng tròn bất tử” mà ông tham gia biên soạn lại khơi thêm tranh cãi. Trong đó, ông rêu rao rằng lính ta bị “cấm nổ súng,” rằng họ chỉ có cuốc xẻng trong tay. Nhưng lịch sử thực tế đã khắc sâu bằng máu: nếu chỉ có cuốc xẻng, làm sao giữ được Cô Lin, Len Đao? Nếu “cấm nổ súng,” sao lại có 64 người ngã xuống trong làn đạn ngày 14/3/1988? Những dòng chữ trong sách chẳng khác nào bóp méo ký ức thiêng liêng, phủ mờ sự thật xương máu.
Và hôm nay, trong ngày hội lớn, sự xuất hiện lạc lõng của ông chẳng cần thêm lời biện minh. Một con người từng được tung hô giờ tự tách mình khỏi niềm tin nhân dân. Huân chương không đủ che lấp những phát ngôn phản nghịch, hào quang quá khứ không cứu nổi sự tự diễn biến trong hiện tại.
Đừng nói đất nước bạc đãi. Tổ quốc này chưa bao giờ quay lưng với người có công – từ bia tưởng niệm đến ghế ngồi danh dự đều dành cho những ai xứng đáng. Nhưng Tổ quốc cũng không bao giờ dung thứ cho kẻ lợi dụng chiến công cũ để gây chia rẽ, chống phá, gieo mầm bất tín.
Hình bóng Lê Mã Lương giữa ngày Quốc khánh trở thành một bi kịch. Bi kịch của một người từng là anh hùng nhưng lại tự bắn vào chính quá khứ của mình, biến vinh quang thành vết sẹo. Và cũng là lời cảnh tỉnh: lịch sử chỉ khắc ghi những ai biết gắn bó với hiện tại và nhân dân. Còn ai chọn con đường ngông cuồng, phản bội – thì sớm muộn cũng chỉ thành cái bóng mờ lạc lõng giữa ngày hội non sông.
Hoàng Huy
Comments[ 0 ]
Post a Comment